Thế là chia tay. Bình lặng và dửng dưng như
hai người lạ bước vội qua nhau trong một chiều tắt nắng. Anh đi về những
khoảng trời huyên náo không em, và em - gói ghém tất thảy kỷ niệm để
khép lại sau lưng một khoảng nhớ không êm đềm.
Đừng nói với nhau
những lời sáo rỗng lưng chừng và hẹn gặp ở một ngày xa xôi nào đó quá
mông lung. Bởi cả hai đều biết đây-là-phút-sau-cùng.
Đừng ngoảnh lại phía sau
khi
đã bước vừa xa để không còn nghe thấy tiếng nấc khẽ của một người dưng
đi ngược hướng mình. Bởi tất cả xung quanh giờ-buộc-phải lặng thinh.
Và cũng đừng vì quá khứ mà thứ tha hay khoan dung những lỗi lầm. Bởi hạnh phúc về sau anh và em đáng có - không còn chỗ cho khoảnh khắc lúc này dùng dằng hai tiếng “ăn năn”.
Và cũng đừng vì quá khứ mà thứ tha hay khoan dung những lỗi lầm. Bởi hạnh phúc về sau anh và em đáng có - không còn chỗ cho khoảnh khắc lúc này dùng dằng hai tiếng “ăn năn”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét