Tôi là chúa tể của chính tôi…
(Benjamin Franklin)
Anh bạn 18 tuổi mấy hôm nay đang lên tiếng đòi tự do: được mua xe mới
để tự lái đi học thay vì để ba đưa đón hoặc đón xe bus, được đóng cửa
phòng khi tiếp bạn thay vì mở cửa như mẹ quy định, được thỉnh thoảng ngủ
đêm lại nhà trọ của bạn cùng lớp khi có liên hoan thay vì phải về nhà
trước mười rưỡi tối…
Bạn nói với tôi rằng thật quá “oải” với sự bảo bọc của cha mẹ. Thậm
chí, mỗi lần cắt tóc bạn đều phải theo ba đến tiệm quen. Trong câu
chuyện, bạn thú nhận rằng, cho đến tận hôm nay, bạn chưa bao giờ tự xúc
cơm vào chén của mình. Đó là việc của mẹ, bà, hoặc cô giúp việc. Bạn chỉ
việc bưng tô cơm đã xúc sẵn lên ngồi trước ti vi và ăn.
Đến năm mười bốn tuổi tôi vẫn chưa tự xếp quần áo cho mình. Tất cả đều
là việc của mẹ. Giặt, phơi, xếp, ủi, treo lên móc. Mỗi sáng, tôi chỉ
việc mặc những chiếc áo rất thẳng thớm tinh tươm để đến trường. Cho đến
một ngày nọ mẹ đi vắng, và trời trưa đang nắng bỗng lắc rắc vài hạt mưa.
Không cách nào khác, tôi phải làm. Lấy quần áo từ sào phơi, ôm vào
phòng. Tôi chợt nhận ra quần áo vừa lấy từ sào xuống thật là thơm, một
mùi hương mới mẻ, lạ lẫm, thanh sạch, “nóng giòn”. Mùi của nắng. Và lần
đầu tiên trong đời, tôi ngồi xuống bên đống quần áo, lóng ngóng, bắt đầu
xếp từng cái một.
Tôi chỉ muốn nói rằng …những ví dụ đó không hoàn toàn là những việc nhỏ nhặt.
Khi không tự làm điều gì đó cho bản thân – chẳng hạn như việc xúc
cơm, với bạn, hay việc xếp quần áo, với tôi – ta có thể tận hưởng cảm
giác thoải mái của sự bảo bọc (hay lười biếng), nhưng đồng thời, chúng
ta cũng đang đánh mất dần – từng chút – một điều rất có ý nghĩa với đời
mình: bản năng độc lập.
Bản năng mạnh mẽ nhất của con người là học lấy những kỹ năng sống
nhằm tự tồn tại. Vừa lọt lòng mẹ, chúng ta khóc oe oe đòi sữa, vì “con
khóc mẹ mới cho bú”. Không có ai dạy cả, Rồi ba tháng biết lẫy, bảy
tháng biết bò, chín tháng lò dò biết đi…Rồi nhảy cú nhảy đầu tiên. Ngã
cú ngã đầu tiên…Cha mẹ đứng quanh vỗ tay cổ vũ, khen ngợi. Nhưng chính
chúng ta, dù bé nhỏ, mong manh như vậy, khi mới vài tháng tuổi đã tự
mình làm nên những kỳ tích.
Hãy nhớ lại lúc bé thơ. Khi nào mẹ cho bạn cầm kéo cắt hình chiếc lá: đó
là khi mẹ tin rằng bạn có thể cầm kéo mà không tự cắt vào tay mình. Ba
mẹ không bế ẵm ta nữa, nếu ta đã biết đi, muốn tự đi một mình và quan
trọng nhất là khiến ba mẹ tin rằng ta có thể tự đi một mình, biết vịn
vào ghế, biết tự đứng dậy được khi vấp ngã. Có bao giờ bạn tự hỏi: tại
sao cha mẹ có thể thả tay ra cho bạn đứng chựng khi bạn mới mười tháng
tuổi, mà vẫn xúc cơm cho bạn khi đã mười tám tuổi. Nếu mẹ có thể xúc cơm
cho bạn thì có gì lạ đâu nếu ba không yên tâm để bạn lái xe một mình…
Nếu chúng ta không chứng tỏ được rằng mình có thể tự làm, người khác
sẽ tin rằng chúng ta không thể tự làm. Nếu bạn không tự làm được điều dễ
dàng, cớ sao tôi phải tin rằng bạn có đủ trách nhiệm và nhận thức để
làm điều khó hơn?
Trang Tử nói: “Gà rừng trong đầm cỏ đi mười bước mới nhặt được một
hạt thức ăn, đi trăm bước mới uống được một ngụm nước. Nhưng chúng không
mong cầu được sống trong lồng” Chúng ta có giống được những con gà rừng
không? Nếu chúng ta vì ưa thích thóc gạo bày sẵn mà chịu chui vào chiếc
lồng. Rồi từ sau những song tre đó, chúng ta đòi trả tự do?
Từ xúc cơm, xếp quần áo, sách vở, đến chọn trường, chọn nghề, tìm
việc, kiếm sống, chọn chồng chọn vợ, chọn tương lai… Chúng ta sẽ quá
quen với việc được sắp sẵn. Chúng ta ưa làm việc đã được người khác lên
kế hoạch hơn là tự mình vạch ra kế hoạch. Chúng ta chuộng thói quen hơn
sáng tạo. Chúng ta chỉ vui khi có người tâng bốc, chỉ hết buồn nếu có
người an ủi vuốt ve. Chúng ta thậm chí không muốn tự phân biệt sai đúng
trừ khi có người làm thay. Chúng ta không thể làm chủ đời mình. Cứ như
vậy, chúng ta đánh mất bản năng của gà rừng và biến thành con chim trong
lồng lúc nào không biết nữa. Thậm chí, một con chim trong rất nhiều lớp
lồng.
Như vậy đó, anh bạn! Không ai lấy mất tự do của chúng ta, chỉ có chúng
ta tự nguyện đánh mất nó, thay vì cố gắng giữ lấy nó. Chúng ta, ở tuổi
mười tám, thỉnh thoảng kêu gào rằng tại sao cha mẹ lấy hết tự do của
con, mà quên rằng chính mình đã đánh mất tự do – từng chút một – từ lâu
lắm. Khi được ai đó làm thay một việc nhỏ, và chúng ta chấp nhận việc ấy
như điều hiển nhiên, nghĩa là chúng ta đã tự đan thêm một song tre cho
chiếc lồng đời mình.
Tác giả Robert Fulghum từng trở thành best seller với một cuốn sách
có tựa đề thú vị “Tất cả những gì tôi cần phải biết tôi đều được học ở
nhà trẻ”. Đó là những nguyên tắc sống: chia sẻ, chơi công bằng, không
đánh bạn, để đồ đạc vào chỗ cũ, không lấy những gì không phải của mình,
dọn dẹp những gì bạn bày ra, nói xin lỗi khi làm tổn thương ai đó, rửa
tay trước khi ăn, học một ít, suy nghĩ một ít, vẽ và hát và nhảy múa và
chơi và làm việc một ít mỗi ngày, ngủ trưa, có ý thức về những điều kỳ
diệu, cây cối và các con vật đều chết – và chúng ta cũng vậy, từ đầu
tiên và quan trọng nhất cần phải học: quan sát.
Hãy đếm xem: 100 chữ. Những gì cần phải học chỉ như vậy. Chúng ta
được học ở nhà trẻ nhưng đã đánh rơi dần trong quá trình lớn lên. Cũng
như khi sinh ra, ta đã có sẵn bản năng độc lập nhưng lại đánh mất nó
trong quá trình sống. Không có bản năng độc lập, chúng ta không thể nắm
giữ được tự do. Nghĩa là trước khi đòi tự do, bạn phải tìm lại bản năng
độc lập của mình.
Mọi thứ đơn giản hơn chúng ta tưởng. Thậm chí có thể nói rằng cuộc
đời này rất giống một nụ hôn, nó có thể tệ hơn, hay tuyệt hơn nụ hôn
trước đó, nó có thể khiến bạn hạnh phúc, cũng có thể làm bạn vỡ mộng, nó
có thể khiến bạn nhận ra mình yêu, hay nhận ra mình hoàn toàn không
yêu. Nó chứa đựng những bí mật mà bạn chỉ khám phá được sau khi đã hoàn
thành.
Hãy tự mình hoàn thành, và bạn có thể nói bạn là chúa tể của chính mình. Như những chú gà rừng.
Hãy luôn luôn kiêu hãnh và tự do như những chú gà rừng.